Page 16 - chaovn
P. 16

Ngày 11/12/1993 quần thể di tích cố đô   Tiết mục múa rối nước “Lê Lợi trả gươm”. Ảnh Quý Trung
Huế (nơi ghi lại dấu ấn của vương triều  Gốm sứ Bát Tràng. Ảnh Lại Diễn Đàm
nhà Nguyễn từ 1802 – 1945) đã được       Giúp mẹ ngày hè. Ảnh Trần Cao Bảo Long
UNESCO công nhận là Di sản Văn hóa
thế giới.

Trong khi đó, hai di sản văn hóa ở
Quảng Nam được UNESCO công nhận
là khu phố cổ Hội An, hấp dẫn bởi dấu
tích của một thương cảng sầm uất từ
nhiều thế kỷ trước và di tích Mỹ Sơn
với hệ thống đền tháp cổ là nơi mà
những người say mê lịch sử của vương
triều Chăm pa từ thế kỷ 4 đến thế kỷ 14
sẽ không thể bỏ qua.

Việt Nam hiện đã có năm loại hình nghệ
thuật được UNESCO công nhận là di sản
văn hóa phi vật thể là quan họ, ca trù,
hát xoan, nhã nhạc, không gian cồng
chiêng Tây Nguyên. Còn rất nhiều loại
hình nghệ thuật từ miền núi đến đồng
bằng, từ vùng biển đến đất liền, từ
nét thanh tao trong không gian ca trù,
đến những vẻ duyên dáng của người
quan họ miền Bắc, rồi tới chất hoang
dã đại ngàn trong điệu cồng chiêng Tây
Nguyên, cái ung dung nhàn tản của đờn
ca tài tử Nam Bộ.

Nếu như quan họ của vùng văn hóa
Kinh Bắc khiến du khách ngẩn ngơ bởi
những câu hát đắm say, thì hát xoan lại
mang đến nhiều dấu ấn văn hóa của
người Việt cổ. Hát xoan hiện vẫn còn
được lưu giữ theo cách truyền thống
trong các làng xoan cổ ở tỉnh Phú Thọ
- một tỉnh Trung du miền Bắc Việt Nam.

Ca trù lại là một nét khác biệt, đó là
sự kết hợp giữa giọng ca của những
ca nương được đào tạo bài bản, tiếng
trống chầu của một người nghe biết
thưởng thức, và tiếng đàn điêu luyện
của một tay kép. Ca trù hình thành từ
thế kỷ 15 và từng được trình diễn trong
cung đình.

Cồng chiêng Tây Nguyên là một di sản
đã chinh phục được các nhà thẩm định
UNESCO về cả bản chất âm nhạc và
không gian văn hóa. Không gian văn

CHÀO VIỆT NAM | 20

                                         Thu Hà Nội. Ảnh Xuân Chính
   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21